Nghị luận xã hội vấn đề sống có ích

Thứ năm , 28/06/2018, 16:39 GMT+7
Đề bài: Trong bài phát biểu nhân lề tốt nghiệp của sinh viên trường cao đăng nghê Việt Mỳ năm 2014, TS Trần Vinh Dự - Chủ tịch HĐQT của trường - nói: “Hiểu rằng mình sẽ già đi và biến mất khỏi trái đất này như một lẽ tự nhiên, cũng có nghĩa rằng bạn sẽ yêu quỷ từng ngày còn lại và bỉểt dùng nó một cách có ích nhất Trình bàỵ suy nghĩ của anh (chị) về điều này.

Bài làm:

“Sinh, lão, bệnh, tử” là quy luật của đời người. Mùa xuân của đất trời thì tuần hoàn nhưng “tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại”. Con người ta sinh ra, lớn lên, tận hưởng bao nhiêu niềm vui trong cuộc sống nhưng rồi cũng phải đến lúc như chiếc lá lìa cành. Mấy mươi năm đời người tưởng dài lâu nhưng lại vụt qua trong phút chốc. Vì thế mà thời gian đối với mỗi người trở thành vật báu thiêng liêng cần phải trân trọng, gìn giữ, nâng niu. Bằng những trải nghiệm sâu sắc trong quá trình học tập và làm việc, TS Tràn Vinh Dự - Chủ tịch HĐQT trường cao đẳng nghề Việt Mỹ - khuyên: “Hiểu ràng mình sẽ già đi và biến mất khỏi trái đất này như một lẽ tự nhiên, cũng có nghĩa rằng bạn sẽ yêu quý từng ngày còn lại và biết dùng nó một cách có ích nhất”.

Lời khuyên của TS Trần Vinh Dự gửi gắm một triết lí sâu sắc về thời gian, về lẽ sống; đem đến một bài học cuộc sống lớn lao rằng đời người là hữu hạn, quỹ thời gian của con người trong cuộc đời vô cùng ngắn ngủi, chóng vánh. Không ai có thể tồn tại mãi trên đời để mãi mãi được yêu thương và tận hưởng cuộc sống. Mỗi người trong chúng ta phải ý thức được điều đó để biết quý trọng từng giây, từng phút mình đang sống; để không ngừng học tập, rèn luyện, làm những việc có ích nhất cho cuộc đời này.

G. Đôme từng nói: “Có ba thứ không bao giờ trở lại là tên đã bay, lời đã nói và những ngày đã qua”. Cứ một tờ lịch được cuốn lên là một ngày nữa qua đi, con người trở nên già hơn một chút và gần hơn với khoảnh khắc chia li với cuộc đời này.

Đó là quy luật không ai có thể chống lại được. Bước chân của thời gian lạnh lùng và tàn nhẫn. Vì thế mà Xuân Diệu từng cuống quýt, lo âu trước mỗi thời khắc trôi đi của tuổi trẻ “Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua/ Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già/ Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất” (Vội vàng). Còn Văn Cao thì cảm nhận một cách sâu sắc sự tàn phá khủng khiếp của thời gian “Thời gian qua kẽ tay/ Làm khô những chiếc lá/ Kỉ niệm trong tôi/ Rơi/ Như tiếng sỏi/ Trong lòng giếng cạn” (Thời gian).

Thời gian không đợi chờ ai, mỗi giây mỗi phút đối với chúng ta quý giá biết chừng nào. Nếu không ý thức được điều đó mà phí hoài cuộc đời mình vào những thú vui vô bổ thì chắc chắn sau này khi sắp từ giã cõi đời, nhìn lại ta sẽ thấy hối tiếc vì mọi thử đều trờ nên trống rỗng, vô nghĩa. Điều này có nghĩa ràng nếu không biết quý thời gian, ta đang dần đánh mất cuộc sống của chính mình. Nếu bạn muốn biết thời gian quý báu ra sao thì hãy hỏi người lính trên chiến trường đang đối diện với mưa bom bão đạn, hỏi một người bệnh sắp phải lìa khỏi cuộc đời, hay hỏi một bạn học sinh đang trong kì thi chuyển cấp. Bởi chỉ có những con người đang ở trong trạng thái thiếu thốn thời gian mới thấy hết được giá trị của thời gian.

Hiểu được sự ngắn ngủi của cuộc sống, biết được rằng sẽ có lúc mình không còn tồn tại nữa, bạn sẽ hiểu ràng thời gian là vật báu mà cuộc đời đã ưu ái ban cho bạn. Lúc ấy, hãy tự nhủ với mình sống sao cho xứng đáng, cho thật ý nghĩa đế mỗi khoảnh khắc trôi qua không phải là hoài phí. G.Max từng nói: “Ngày hôm qua đã tàn, ngày mai vẫn chưa tới, nhưng tôi vẫn có ngày hôm nay, ngày mà tôi sẽ hạnh phúc”. Đã sống thì đừng để quá khứ ám ảnh thực tại, đừng bận tâm ngày mai sẽ ra sao mà hãy tin vào lúc này, chừng nào ta còn sống thì chừng ấy ta vần làm những việc có ích nhất cho cuộc đời. Hãy nỗ lực làm việc nhiều hom, cống hiến nhiều hom, yêu thương và sẻ chia nhiều hom... sống như Xuân Diệu: “Sống toàn tâm toàn ý sống toàn hồn/ sống toàn thân và thức nhọn giác quan” ta sẽ thấy cuộc đời mình hạnh phúc và ý nghĩa biết chừng nào. Thời gian như dòng sông, mải miết trôi mà không bao giờ có ý định quay trở lại. Bao nhiêu hoài vọng sẽ tiêu tan. Cuộc đời ta rồi sẽ trôi vào trong vô nghĩa, tẻ nhạt nếu chúng ta không biết quý trọng thời gian, nếu ta hoài phí thời gian của đời mình vào những trò vui vô bổ. Trong cuộc đời mình, đôi lúc chúng ta cần học cách mà Steve Jobs đã làm để thay đổi chính mình, làm cho thời gian của đời mình trở nên đầy ý nghĩa. Hãy nghe Steve Jobs tâm sự: “Tôi nhìn vào gương mồi sáng và tự hỏi: Nếu hôm nay là ngày cuối cùng của đời mình, tôi có muốn làm trong hôm nay những gì mà tôi dự định không? Và bất cứ khi nào câu trả lời không xuất hiện liên tục trong quá nhiều ngày, tôi biết tôi cần phải thay đổi thứ gì đó... Nếu bạn sống mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng của mình, một ngày nào đó bạn chắc chắn sẽ ổn”.

Tuy vậy, hiểu được giá trị của thời gian, biết trân quý từng ngày mình đang sống không có nghĩa là bạn sẽ sống một cách vội vàng, hấp tấp, thậm chí cẩu thả, dễ dãi để cố tranh thủ cho bằng được thời gian. Cũng không có nghĩa là bạn suốt ngày vùi đầu vào công việc mà không dành một giây phút nào cho sự hưởng thụ, nghỉ ngơi, cần thấy rằng một cuộc sống đích thực phải là một cuộc sống “cống hiến hết mình, hưởng thụ tối đa’ Đôi lúc cũng phải biết sống chậm lại để hiểu chính mình, đế cảm nhận và lắng nghe cuộc sống.

Thời gian quý giá biết bao. Nhưng đáng buồn là không phải ai trong đời cũng hiểu hết được ý nghĩa của thời gian cuộc sống. Cho nên nhiều người đã để quỹ thời gian của mình trôi đi một cách vô nghĩa trong những trò ăn chơi xa xỉ, trong lối sống buông tuồng, trong bi quan ủ rũ... để lãng phí cả một cuộc đời, khiến mình cứ quẩn quanh trong vòng chật hẹp, tẻ nhạt. Ngầm lại mới thấy lời khuyên của TS Trần Vinh Dự dành cho sinh viên của ông sâu sắc và đáng quý. Ai rồi cũng sẽ chết. Vậy sao không cố gắng để trong thời gian sống ngắn ngủi của mình, ta sẽ lưu lại một dấu ấn đẹp nào đó trong cuộc đời. Hãy làm tất cả mọi việc say sưa, nhiệt tình như thể đó là việc cuối cùng của đời mình, sống như điều mà một nhạc sĩ đã từng viết:

‘Hãy song như đời sông để biếtyêu nguồn cội

Hãy sổng như đồi núi vươn tới những tầm cao

Hãy song như biển trào, như biển trào để thay bờ bến rộng

Hãy song như ước vọng để thấv đời mênh mông”

(Khát vọng)

Nguồn: