Nghị luận xã hội hoa vẫn nở giữa sỏi đá khô cằn

Thứ năm , 28/06/2018, 12:39 GMT+7
"hoa vẫn nở giữa sỏi đá khô cằn". Suy nghĩ của anh/chị từ hình ảnh trên.

Bài làm

Bàn tay tài hoa và tâm hồn hào phóng của mẹ thiên nhiên đã vẽ cho cuộc đời vô vàn những điều kì diệu. Một đóa hoa mạnh mẽ nở rực rỡ trên sỏi đá, dù khô cằn, dù khó khăn, dù đau đớn... nó vẫn vươn mình lên đón lấy ánh mặt trời. Và con người chúng ta, trong một cuộc sống đầy thử thách, đã học được gì từ tự nhiên khắc nghiệt mà kiên cường?

Điều kì diệu giữa vùng sỏi đá...

Trên bề mặt trái đất này không nơi nào giống nhau. Không phải nơi đâu cũng là đất lành màu mỡ, là cái nôi bình yên cho cây cối sinh sôi nảy nở, mà còn là những hoang mạc vắng vẻ, những sa mạc mênh mông với cái nóng khắc nghiệt, những đỉnh núi cao hiểm trở lạnh giá, và cả những bãi sỏi đá khô càn... Nhưng kì diệu thay, giữa một môi trường đầy thử thách, có những cây hoa yếu ớt vẫn gắng vượt mình ra khỏi lớp sỏi đá cằn cỗi, vươn cao tấm thân mềm mại ra đón lấy cả đất trời. Và nó nở rực rỡ, bỏi lẽ nó đã chiến thắng số phận của mình. Cây hoa trên đá đã trở thành một biểu tượng cho ý chí và nghị lực vươn lên của con người. Chúng ta tựa như cây hoa dại đó, nó mỏng manh, yếu đuối, thân xác nó đễ dàng lụi tàn, nhưng bền bỉ trong nó là một khát khao, một niềm tin đã hun đúc thành ý chí, thôi thúc chúng ta đứng lên trên thử thách mà tìm ra ánh sáng cho cuộc đời mình.

Một bộ rễ mạnh mẽ và kiên cường

Cây hoa nhỏ muốn tồn tại trên một vùng sỏi đá khô cằn, bộ rễ của nó đã phải phát triển hết sức mình, nó đâm sâu, vươn xa và lan rộng, để tìm thấy nguồn mạch dinh dưỡng, “Im trong lòng đất rối bời/ Chắt chiu từng giọt, từng lời lặng im” (Chế Lan Viên - “Rễ... hoa”). Con người chúng ta cũng vậy, cuộc đời là đất, đất có sỏi, có đá, có băng giá hay sương lạnh, và chúng ta chọn lựa có mọc lên hay không. Cuộc đời đâu phải lúc nào cũng đẹp và gian nan của cuộc đời chính là lửa luyện hữu hiệu nhất cho con người hoàn thiện. Thế nên, ý chí và nghị lực vươn lên của con người chính là một bộ rễ mạnh mẽ, nó công phá mở mang cả những luồng đất cứng rắn nhất, cắm sâu và vững chãi nâng con người lên cao hơn bãi sỏi đá khô cằn. Ta nhớ đến Bill Gates đã từng liên tiếp thất bại, cả một quá trình tiến lên vị trí ông vua phần mềm và người giàu có nhất thế giới cũng như việc vươn mình lên khỏi sỏi đá. Hay Helen Keller, nữ nhà văn với nhiều khiếm khuyết về giác quan vẫn vươn lên lắng nghe những vang động của đất trời. Hãy nhớ, cuộc sống do ta làm chủ, con người với biết bao niềm tin, ước ao và khát vọng phải làm chủ được số phận của mình. Đừng coi gian nan trước mắt là điểm giới hạn của bản thân, vốn dĩ chẳng có gì gọi là tuyệt đối, thế nên ta đâu biết mình có thể vươn lên cao như thế nào. Như cây hoa mang cái tên mong manh, mà có ai ngờ nó sỡ hữu một bộ rễ to lớn của một cây cao bóng cả.

Sắc hương hoa trên đá

Không một nỗ lực nào mà không mang lại một thành quả xứng đáng. Đóa hoa nhỏ đã chịu bao nhiêu đắng cay? Có lẽ chỉ có nó mới hiểu thấu được. Nhưng trước mặt hết thảy, nó rạng rỡ, toát ra một vẻ đẹp phi thường. Nó làm cho những hạt giống còn lẩn dưới đám cát sỏi phải xấu hổ, nó làm cho lóp sỏi đá phải nhún nhường, nó làm cho chúng ta thêm vững tin vào thành công khi bản thân đã vượt qua bao thử thách với một ý chí mạnh mẽ. Những điều ngọt ngào nhất cũng chỉ có nó mới hiểu thấu được, ánh sáng thật rực rỡ biết bao, cuộc sống nay đâu phải chỉ tối tăm chật hẹp như lòng đất mà xinh đẹp biết mấy. Đóa hoa đã đạt được ước mơ của mình, cũng như cô gái xương thủy tinh Nguyễn Thị Nguyện đã cất tiếng tin yêu vào đời: “Điều quan trọng không phải mình sống được bao lâu mà

phải sống như thế nào để mùa xuân mãi trong tim ta”, cô viết tự truyện “Ước nguyện” gieo vào lòng biết bao người cả hy vọng và niềm ngưỡng mộ, khi cô mất đi đã có biết bao giọt nước mắt rơi trên đóa hoa mạnh mẽ đã sống trọn vẹn một kiếp đời.

Vẫn có những cây hoa không hương sắc

Con người đâu ai lựa chọn được xuất phát điểm cho mình. Có những con người đối diện với hoàn cảnh khó khăn, họ chán nản thất vọng, họ cảm thấy bất lực và không muốn cố gắng, rồi thất bại đến với họ như một lẽ tất yếu. Có cả những con người sinh ra trên một mảnh đất tốt, nhưng thói ỷ lại và quen hưởng thụ đã ngăn không cho họ tiếp xúc và va chạm với thử thách cuộc đời. Những đóa hoa ấy rễ không sâu, không vững chẳc, không kiên cường, một cơn bão đi qua hay một mùa đông phủ trắng sẽ cuốn bay tất cả không để lại gì.

Ánh sáng mặt trời dành cho tôi!

Đặng Thùy Trâm đã rất tâm đắc với câu nói: “Đời người phải trải qua giông tố nhưng không được cúi đầu trước giông tố”. Và chúng ta hôm nay, nhận thức được lẽ hiển nhiên cuộc đời luôn chờ sẵn biết bao thử thách, phải tập cho mình thói quen phản ứng tích cực trước khó khăn ấy, rèn đúc một ý chí và nghị lực phi thường. Hơn thể nữa, một bộ rễ sâu phải được nuôi bằng dưỡng chất thơm lành, đó chính là những mơ ước, khát vọng trong cuộc đời. Chỉ khi ta có mục tiêu cao cả và quyết tâm đạt được mục tiêu, mọi gian nan thử thách sẽ chẳng còn là chướng ngại.

Con người mạnh mẽ, hãy như đóa hoa kia vẫn nở dù trên sỏi đá khô cằn, biết rằng ánh sáng mặt trời và mọi điều tốt đẹp dành cho tôi, một con người xứng đáng

Nguồn: